Bài đăng phổ biến

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

THƠ CỦA TÁC GIÁ.. GÓP VUI

                                                           Hè
                                    Hè lay cánh Phượng gió trang đường
                                    Hè đọa thân ve đến thảm thương
                                    Hè biến Sen hồng thành cái cáo
                                    Hè phơi khổ ải, gặt buồn vương.


                                                    Thận trọng
                                    Người trung tố cáo nhớ đừng thua
                                    Chứng lý trưng ra sẽ được mùa
                                    “Khoản nộp” quan nào cần biết rõ
                                    “Món hời” hắn tóm rất nên chua
                                    Sớm trưa vất vả đừng công cốc
                                    Ngày tháng chăm lo chớ vãi bừa
                                    Nếu rút đơn về thì ể quá
                                    Làm sao đã đánh rắn- sâu chừa.


                                                            Đáng nể
                                                Ngẫm ra thân phận đàn bà
                                    Chẳng mày râu, đã hơn đà bao ông
                                                Bà Trưng, Bà Triệu nổi cồng
                                    Đã làm bạt vía, sạch không còn thù
                                                Ỷ Lan nhiếp chính bao thu
                                    Bà Bình, Bà Định.. chiến khu, nghị trường
                                                Biết bao những áng văn chương
                                    Xuân Hương, bà Huyện.. khiêm nhường Cụ Du
                                                Đàn ông bươn trải.. lu bù
                                    Đàn bà dựng nghiệp ngàn thu ghi rành.
                                               
                                                           
                                                     Được.. Mất
                                    Tự thấy mình đang tươi tắn thịt da
                                    Cái được - cái mất rõ là thắng nhau
                                    Vào thi đàn thâm niên đã mấy đâu
                                    Mà tự thấy tình sâu theo ngày tháng

                                    Được nhiều hơn, bởi trước kia chểnh mảng
                                    Vui tột cùng Thơ tính tuổi bao giờ
                                    Tuổi bậc Chú, Cha.. vẫn gọi Anh Thơ
                                    Trong Thi Đàn cười vui đầy rạng rỡ

                                    Đã mất đi rồi cặn đời.. xấu.. dở
                                    Chẳng là thày, đầy tớ vẫn chơ vơ
                                    Thỏa đắm say vào tứ, sản ra thơ
                                    Cái được ấy mãi đến giờ mới có

                                    Được là ngọn đèn trong tôi sáng tỏ
                                    Lọc tình đời để khơi rõ đục trong
                                    Cái mất đi thực sự rất hài lòng
                                    Chắc các Thi Gia vui, mong : Được.. Mất.