THƠ TRÍCH TRONG TẬP “NỖI NHỚ”
Của Nhà thơ Hoàng Kim Kỷ
-------------------
Cái tình
Cái tình khô cỏng còng cong
Châm luôn mồi lửa cho xong cái tình
Cái tình say, tỉnh tình tinh
Cần mang chắt lọc qua bình thế gian
Cái tình khuôn ngọc thước vàng
Nếu đem nung chảy tình càng sáng trong
Cái tình sâu thẳm đáy lòng
Chôn vùi kỷ niệm mặn nồng khó quên
Cái tình mua được bằng tiền
Dễ dàng bạc phếch trắng đen đổi màu
Cái tình chân thật bền lâu
Sao rời vật đổi, đời sau vẫn còn.
Đèn trời
Đèn trời soi xét ở đâu
Để cho sách phải lo âu tinh tường
Trong lòng sách chứa kỷ cương
Tâm sự
Đèn tôi đã cháy hết mình
Sách ơi có thấu tận tình của ta
Sách thề diệt ác, trừ tà
Sao ta vẫn thấy chúng ra cướp đường.
Anh hùng tương ngộ
Sách tôi chỉ thích gần đèn
Phơi bày gan ruột, trắng đen thế nào ?
Mèo đen cậy võ trèo cao
Hổ vàng nằm phục, tính sao bây giờ.
Tấm áo của cha
Tấm áo cha năm xưa
Kỷ vật còn nguyên đó
Xanh xanh mầu thảm cỏ
Con không thể mặc vừa…
Tấm áo cha năm xưa
Trong thời kỳ đổi mới
Con không thể mặc vừa
Áo đẹp trong vần thơ.
Buồn chân tay
Làng tôi bán hết ruộng rồi
Từ làng lên phố cuộc đời đổi thay
Bao nhiêu nông cụ cuốc, cày
Bán cho sắt vụ thêm đầy hầu bao
Thế rồi tỏ mặt anh hào
Xây cái nhà ống cao cao ba tầng
Ra vào gan ruột bần thần
Lão nông nhàn quá đôi chân dạo hoài
Buồn lòng cũng cố ra oai
Cầu lông vài séc sớm mai, chiều về
Đêm nằm lòng dạ tái tê
Làm chi kiếm được một nghề sinh nhai
Vợ con thì chẳng có tài
Quanh năm cày cấy, mặt chai đen xì
Ai thuê, ai mướn mà đi
Không đi thì biết lấy gì nuôi con
Ước gì đất đẻ sòn sòn
Nhà mình còn ruộng đỡ buồn chân tay !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét