Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Thơ của Nguyễn Đức Tuy

                                      Trúc Lâm cảm tác
                             Đến thăm Thiền Viện buổi chiều xuân
                             Đây chốn linh thiêng giữa cõi trần
                             Vi vút thông reo mời mặc khách
                             Ngân nga chuông gióng gọi tao nhân
                             Mênh mang trần thế bao hư ảnh
                             Vằng vặc tòa sen một chữ CHÂN
                             Giục những hồn hoang về xứ thiện
                             Bụi đời giũ sạch dạ thanh tân.

                                      Sửa nhà
                             Cuộc đời từng trải sáu mươi xuân
                             Chửa hết long đong ở cõi trần
                             Xưa đã hai lần chưa đẹp dạ
                             Nay còn lượt nữa mới yên thân
                             Đơn sơ một mái che mưa dập
                             Mộc mạc ba gian chắn bão vần
                             Danh lợi phù vân ai hám mặc
                             Bốn mùa hương ngát tỏa quanh sân.

                                 Bên tượng Mỵ Châu cảm tác
                             Bồi hồi theo dấu của thời gian
                             Chân bước vào am lệ ứa tràn
                             Tượng đá trớ trêu còn mãi đó
                             Mối tình oan nghiệt chẳng hề tan
                             Trái tim đâu biết đời đen bạc
                             Thân nỏ nào hay thói bạo tàn
                             Chuyện cũ ngàn năm ưa miệng thế
                             Trách người ? Hay trách phận hồng nhan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét