Trích tập thơ “Trăn trở”
Khó làm thơ
Mưa dầm, đất bẩn, dạo bước ra,
Rác bẩn bốc mùi, ô nhiễm quá,
Lộng đông, áo mỏng nổi da gà,
Quay gót về nhà tìm câu, tứ,
Bần thần lục mãi ý chẳng ra.
Chim khách nháo nhác trên cành vải,
Mượn trà, phá bí, tứ chạy qua,
Bài thơ khó thành âu cũng lạ.
Nhân đôi
May mắn khó thể nhân đôi,
Tin vui cũng vậy, trên đời ít hai,
Nạn ách vướng phải.. thấy rồi,
Tham lam, tội ác, tù ngồi hiển nhiên
Sống cần ăn ở thảo hiền,
Tránh được hiểm họa, chẳng phiền, bình an
“Họa vô đơn chí” rõ rằng.
Tính Anh
Lòng anh như cái kho C
Việc tốt anh nhận, anh bê, xếp vào,
Thận trọng, triết xuất, ghi, sao
Anh “nấu”, anh “nướng”, anh “xào”, anh “hâm”
Anh luôn sống bởi cái tâm
Anh ghét lắt léo, cậy thần.. bấy nay,
Người hiểu nể, muốn chung tay
Kẻ xấu tìm kế, cạy thày.. hại anh
Anh cười ! sẽ quyết phân tranh.
Lời dạy
Cụ, Ông, Cha : Dạy tôi rằng :
Phải sống đạo lý, nói năng lựa lời,
Muốn học, tìm bạn mà chơi,
Ham làm, cần kiệm, khéo lời dạy con.
Không đàn đúm, chớ ngó dòm
Chẳng khoe tài, của, chớ bòn, mượn ai.
Cố gắng sao được bằng người,
Đừng bao giờ để người cười, kẻ chê,
Gia đình êm ấm, đề huề.
Lạc lõng
Cây có gốc, chẳng ai tranh cãi
Đức có dòng, bác bỏ không xong.
Con nhà giầu, nhiều thế “lạ dòng”
Nuôi ích kỷ, phá tông, hoại tổ.
Tốt – Xấu
Phụ nữ nhiều cô giỏi giang quá,
Xây nhà, mua sắm.. kiểu khá giả,
Vẫn có cô, còn tật xấu lạ,
Khinh người già, có khi mẹ, cha.
Thời tiết
Gió bắc CÀO, làm dân lạnh : Tức
Gió giật cây, CẤU vào dân : Bực
Để thoát nghèo, CẮN sâu bứt : Phá
Đón xuân về, XÉ toạc Đông : Tan.
Nó
(Dựa theo kiểu câu đối)
Bươn trải, chăm lo, của dành cho cuộc sống
Thích nhàn, tìm kế, cuỗm bớt của ta dùng.
Sâu mới
Ngày xưa SÂU hiếm như rươi,
Bây giờ SÂU róm mặt người, đã đông.
SÂU bọ ở chỗ tối tăm,
SÂU người chỉ ở nhà tầng, vil la.
Tiền
Người nghèo quý trọng đồng tiền
Tư thương tìm cách nhân lên mấy lần.
Nhiều kẻ dùng tiền tiến thân
Hợm hĩnh, lịnh Phật, mua Thần, bán Quan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét