Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

NGUYÊN NHÂN ANH TÔI LẤY VỢ XẤU


                                     NGUYÊN NHÂN ANH TÔI LẤY VỢ XẤU.
            Tôi có ông anh “kết nghĩa” thời kỳ sau Cải cách ruộng đất. Anh không đẹp trai và bị hỏng một bên mắt. Nhưng thời kỳ chống Mỹ, anh vẫn “đắt” bộ đội, dù mọi người vẫn gọi gộp tên anh là Ngạn Lác.
            Nhập ngũ chưa tròn tháng, anh tham gia bắn đạn thật, do chỉ còn một mắt nên ngắm bắn không chính xác, cả ba viên đều “đuổi cò”.
Họ nghi anh tư tưởng “thoái ngũ”, cho bắn lại hai lượt nữa, nhưng vẫn lặp lại kết quả cũ.
 Ngay tối đó, do chạy theo bệnh thành tích, đại đội chỉ đạo đồng đội kiểm điểm anh tơi bời, thậm chí có người “thích tiến” còn xỉ vả, nhiếc móc anh không tiếc lời.
            Sự việc kéo dài mấy ngày liền, khiến anh không thể chịu nổi. Nhân một đêm mưa phùn, gió bấc, anh quyết định “chuồn” khỏi đơn vị.
            Về tới quê hương, anh đến huyện đội “thú tội” và xin chấp nhận “hình phạt” tại địa phương. Cơ quan quân sự huyện “lôi” anh đi lao động khổ sai “công ích” hai mốt ngày, rồi tư giấy cho xã.. “tiếp tục quản chế”.
            Chính quyền xã đâu có vừa, lên loa “bêu xấu” anh khắp thôn, xã và không quên “cấm vận” phụ nữ không được kết hôn với “tên đào ngũ”.
            Anh buộc phải để tuổi xuân trôi đi mười hai năm sau, mới lấy được em gái “Thị Nở” ở thôn bên cạnh.
Thế mà “chúng” có tha cho anh đâu. Cưới vợ hôm trước, thì sáng sớm hôm sau ở cổng nhà anh đã xuất hiện mấy “bướm thơ” chế diễu, bằng bốn câu vè trống quân từ thời xa lắc xa lơ, như sau :
                        Vợ anh đẹp lắm anh ơi !
            Trông như áo rách đem phơi trong nhà,
                        Càng phơi càng chảy nước ra,
            Số anh còn khổ đến già anh ơi !
            Anh nhớ kỹ chuyện này... và cứ đến kỳ kỷ niệm ngày thành hôn với vợ, là anh lại kể mẩu chuyện trên cho gia đình... sau này cả con cái anh nghe.
            Đúng là chuyện đời.. khó quên và cũng không dễ nói./.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét