Bài đăng phổ biến

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

KIỂU BÁO HIẾU CỦA QUAN THAM



                                                 KIỂU BÁO HIẾU CỦA QUAN THAM
          Lê Huy Côn, Giám đốc sở đốc tờ Biển Xanh, có các kiểu báo hiếu người mẹ đứt ruột đẻ ra Y, thật là “độc nhất, vô nhị”.
            1. Côn là xếp đầu ngành, cửa cao nhà rộng, đồ đạc đắt tiền đủ thứ. Mỗi bữa ăn vợ chồng con cái Y đều ăn trước, để mẹ đẻ ăn sau cùng.. Ngại.. Sợ.. bà cụ ăn hay vãi .. có khi vừa ăn vừa nói.. cơm, canh.. bắn cả vào mâm.
            Trưa ấy, bà lão ăn cơm với món độc nhất là rau ngót nấu thịt băm (không người lái). Trời xe lạnh mà bát canh nguội quá. Thấy cái Trang con gái Côn ở đó, bà lão bảo :
            - Tý ơi (bà vẫn hay gọi thế).. mày hâm lại bát canh cho bà.. nguội lạnh thế này, bà không sao nuốt nổi.
            - Bà đi mà làm.. cháu còn bận chuẩn bị đi học – Cái Trang nói.
            Bà lão đang ngớ người ra trước câu “đối giảm” của đứa cháu nội, thì  Lê Huy Côn từ trên gác đi xuống, nghe rõ câu đối thoại trên, đã cầm bát canh tưới lên đầu bà lão, vừa làm vừa nói : “Lạnh này.. lạnh này..”.
 
            Quá bất ngờ, bà lão chạy ra sân kêu ầm lên. Dân các nhà kế bên thấy vậy kéo đến, nghe bà lão kể lể.. Vợ Côn kéo vội bà lão vào nhà.
            2. Hôm ấy ngày chủ nhật, vợ chồng con cái Côn kéo nhau đi Đồ Sơn “tiêu tiền”, một mình bà lão ở nhà. Khoảng chín, mười giờ sáng, bà lão đứng ở sân gọi với sang :
            - Bà Chung ơi.. Có thuốc cảm cho tôi xin mấy viên.. sốt quá.
            Bà Chung, bác sỹ Bệnh viện Bảy về hưu, mọi ngày vẫn thường “buôn dưa lê” cùng bà lão, thương tình mang sang cho bà mấy viên Panadol, nhưng hỏi xem bà đã ăn uống gì chưa. Thấy bà lão bảo làm gì có gì mà ăn. Bà Chung vội lục tìm xem có mì tôm, bánh xốp gì.. để bà lão ăn tạm trước lúc uống thuốc. Tìm mãi trong các khoang tủ bếp, tủ lạnh.. không có bất cứ thứ gì có thể ăn được.. trong khi vợ chồng con cái Côn đi du hý Đồ Sơn không chừng tối trẫm mới về, kiểu này trưa và chiều nay chắc chắn bà lão nhịn đói.
            Bà Chung thương tình lấy mì tôm nhà mình hãm cho bà lão dùng tạm, uống thuốc hạ sốt ; bữa trưa và chiều hôm đó, bà lão vui lòng “ăn trực” ở gia đình bà Chung.
            3. Khoảng hai tháng sau ngày bà lão xin thuốc sốt và “ăn trực” nhà bà Chung, vợ chồng con cái Côn lại đi píc níc ở Cửa Lò. Lúc xe con chở gia đình quan chu du, bà Chung đi bách bộ sáng sớm về trông thấy.
            Bà Chung lẩm bẩm một mình : “Quái lạ.. từ trưa đến giờ, không thấy bà lão đi lại trước nhà.. không thấy gọi mình sang “buôn dưa lê” cùng.. bây giờ đã sắp tối rồi mà bà lão không bật đèn.. Đúng lúc ấy, có một vị khách ăn mặc sang trọng, bê một chiếc hộp cát tông (chẳng rõ bên trong đựng gì) đến gọi cổng nhà Lê Huy Côn. Được thể giải đáp mối hoài nghi, bà Chung không dám rủ chồng, mà sang gọi bà Đức nhà bên cạnh.. bảo vị khách cùng vào nhà Côn, bật điện gọi bà lão nhận “quà”.
            Điện vừa bật sáng, ba người thấy bà lão nằm co quắp trên giường. Bà Chung nhát, đứng ở cửa gọi không thấy bà lão lên tiếng. Cả ba người cùng đi vào, bà Chung bảo vị khách sờ trán bà lão xem sao. Vị khách vừa sờ vào trán bà lão vội rụt tay lại, lắp bắp nói :
            - Trán bà đã.. lạnh ngắt…
            Bà Chung thốt lên : - Thôi chết ! chắc bà lão chết đói rồi.. không rõ chết từ bao giờ.
            Vị khách thắc mắc : - Vô lý.. gia đình anh Côn đâu thiếu gì.. thứ ăn.
            Bà Chung giải thích : - Anh cứ đi kiểm tra xem.. chắc gì có thứ ăn sống người.
            Vị khách mở bảy, tám ngăn tủ bếp.. mở toang tủ lạnh.. đảo mắt nhìn quanh.. chỉ thấy đồ dùng, thức uống sang trọng, đúng là không có thứ gì ăn được thật.. nhưng vẫn hỏi lại bà Chung : “Sao bà chị biết”.
            - Thì cách đây hơn hai tháng, bà lão cũng.. xít chết đói, khi cả nhà chú Côn đi nghỉ mát Đồ Sơn, may có tôi cho thuốc cảm và cưu mang cả ngày.. Lần này, gia đình chú ấy đi chơi Cửa Lò hai ngày.. Bận có cháu ở Hà Nội về chơi.. tôi vô tình không lường trước.. Tội cho bà lão quá.
            Vị khách vội móc điện thoại di động ra gọi cho Côn .. báo tin dữ.
            Hai giờ sáng hôm sau, bà con lối xóm gần nhà Côn thấy xe cứu thương chở quan tài bà lão ra nhà tang lễ.. sợ quàn thi hài ở nhà.. gặp xúi quẩy.
            Thế là bà lão vĩnh viễn chấm dứt các cuộc hành xác của thằng con trai độc nhất.. nó tên Côn, nên sống côn đồ với cả mẹ nó.
            Có lẽ trên đất nước hình chữ S này... Và ở cái nơi được mệnh danh ngàn năm văn vật đây : Lê Huy Côn đừng đầu bảng về “các chiêu” báo hiếu mẹ.. Tuyệt đỉnh.


               




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét