Khóc chiếc điếu cày
Bùi Thị Thu Hằng
Ngẫm ra điếu chẳng lỗi gì
Bàn tay tôi nỡ chôn đi tội tình
Một đời thiêu đốt chính mình
Quẹt diêm coi chuyện tử sinh trò đùa
Vị cay mấy chốc hoá bùa
Thì thôi đành chịu xót chua ruột rà
Ống tre day dứt hồn cha
Ngón thâm cầm vẹt chẳng xa gạt tàn
Dập vùi ruỗng phổi, mọt gan
Vẫn say khói thuốc đốt tan thân gầy
Năm xưa chôn chiếc điếu cày
Ngỡ rằng vùi hết đắng cay kiếp người
Hôm nay Hạc đã về trời
Mới hay điếu chịu thiệt đời vô danh
Đâu rồi năm tháng chòng chành
Trăng sao vời vợi chiếu manh cha ngồi
Chân cầu nứơc chảy dòng trôi
Giấc mơ dang dở một ngôi mộ chìm
Bây giờ dưới cỏ lặng im
Điếu nghe tôi khóc bới tìm nỗi đau
Xuân 2011
BTTH
Anhm hoangthauls thân mến! Bản thân tôi qua bài thơ này anh biết tôi là ai:
Trả lờiXóaTUỔI 63
Mậu tý đến rồi tuổi sáu ba
Nghĩ đời từng trải mấy sương sa
Học hành lận đận trung bình đó
Lính tráng long đong hạ sỹ mà
Công chức nửa vời không tới cấp
Nhân viên chẳng đặng đến khi già
Thôi đàng cố gắng nuôi con học
Khỏi thẹn với đời, trọn nghĩa cha.
Bản thân tôi thơ cũng chưa đủ khả năng viết ngững điều mà anh nói. Chúc anh khỏe.
Tình Biển.
Cản ơn Tình Biển dã đến chơi nhà.
Trả lờiXóaThông cảm cho ý định của tôi, không mang hàm ý gì khác đâu. Tôi sinh năm Ất Dậu (1945), không có tài làm thơ, nên mới đề nghị Anh thế.
Thông cảm nhé ! và cho tôi được được Copy bài thơ trên của Anh để làm kỷ niệm.