Bài đăng phổ biến

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

MẤT DÉP VÀ MẤT ĐẢNG



                                                   MẤT DÉP VÀ MẤT ĐẢNG
          Chi ủy chi bộ Bát cùng đảng ủy Nguyễn Huệ, đã “chơi” đồng chí mình, theo kiểu “luật rừng :
            Bí thư chi bộ Bát kiêm trưởng khu dân cư ban hành thông báo, chuyển đến từng hộ gia đình, “buộc” mỗi hộ dân đóng góp ba trăm ngàn đồng, để xây dựng “Nhà văn hóa..”.
            Thấy việc làm “bức dân”, trái khoáy ; các hộ dân phản ảnh cho anh Kiên  (tổ trưởng thập gia), đề nghị bàn lại trong tổ chức, thực hiện đúng tinh thần : Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra.
            Đoàn Trung Kiên đưa ra cuộc họp chi bộ, phê bình kiểu làm ép dân của “đồng chí” bí thư. Tay Tông (bí thư chi bộ).. “phọt” ra là.. “tôi làm theo chỉ đạo của đảng ủy”..
 Thế là chi ủy Bát và đảng ủy Nguyễn Huệ cho là chàng Kiên “cản đường” phát triển của tổ chức. Bèn dựng màn kịch, “chơi” lại Kiên, như sau :
            Vì chưa có trụ sở để họp chi bộ, nên vẫn “họp nhờ” ở nhà bí thư Tông. Nhà hắn mới lát gạch hoa liên doanh, nên giày, dép của các “đồng chí” đến họp đều để ở ngoài hiên nhà.
 Khi Kiên đến họp, đã có vài ba đôi giày, mấy đôi dép để ngoài hiên nhà Tông, nên Kiên cũng để ngay ngắn đôi dép Thái lan mới mua cạnh mấy đôi giày, dép đó.
            Khoảng hai giờ đồng hồ sau thì mãn họp. Các “đồng chí” lục tục ra về. Kiên ngồi trong cùng, vừa đứng dậy đi ra thì “bí thư” Tông kéo lại hỏi vu vơ mấy câu.. khi ra về đã chẳng còn ai.
 Kiên ra tới cửa nhà Tông, thì ôi thôi.. đôi dép Thái lan mới cáu cạnh không cánh mà bay, chẳng thấy đâu nữa. Khoảng sân hẹp nhà Tông có độ chục mét vuông, đâu có ngõ ngách gì mà tìm không ra.. đúng là chuyện lạ. Tần ngần giây lát, Kiên chán nản.. về nhà mình.
            Mới năm giờ sáng hôm sau, vợ “đồng chí” Phớt đã chửi rong ra, rong vào.. “cha tổ đứa xấu bụng nào cắt trộm buồng chuối sắp chín nhà tao.. mày cắt chuối xong thì bị lộ, vội chạy, không kịp mang theo dép.. còn để lại ở gốc chuối kia..”.
            Nhà “đồng chí” Phớt ở cạnh nhà “đồng chí” Tông. Nghe nói đến đôi dép làm Kiên bán tín, bán nghi, vội mặc quần áo đến nhà Phớt xem sao.
 Vừa ra khỏi nhà một đoạn, Kiên đã gặp “đồng chí” Tông, đang có ý.. chờ từ trước. Khi Kiên đến gần, Tông nói luôn :
            - “Đồng chí” đến hiện trường.. xem có phải đôi dép ấy của “đồng chí” không ?.
            - Thì tôi đang đến đó.. xem sao đây !
            Kiên cùng Tông đến chỗ bụi chuối bị mất trộm. Qua bức tường xây gạch ba banh cao hơn một mét, Kiên nhìn thấy đôi dép “không cánh mà bay” của mình đang kia rồi.
 Bởi không lường đến “mưu sâu-kế hiểm” của “đồng chí” mình, lại sẵn tính bộc trực, Kiên vội nói ngay :
            - Đúng đôi dép của tôi bị mất tối qua ở cửa nhà anh Tông kia rồi.
            Khi Kiên vừa nói xong, nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Tông, mụ vợ đanh đá của “đồng chí” Phớt liền túm lấy ngực áo Kiên, nói lớn :
            - À ! Ra chính mày ăn cắp buồng chuối nhà bà, vội chạy, vứt lại dép ở đây..
            Kiên phân bua, nhưng vợ Phớt và cả Tông chẳng ai chịu nghe lời thanh minh đó.
            Sự việc ngay lập tức được “giải” lên chính quyền Nguyễn Huệ.
            Rồi chi bộ họp đột xuất.
            Rồi đảng ủy Nguyễn Huệ có quyết định khai trừ Đoàn trung Kiên ra khỏi đảng.
            Thế là Kiên “sập bẫy”.. không được đứng trong hàng ngũ của các “đồng chí” có nhiều “trò ma mãnh” nữa.
 Bọn chúng hết luôn mọi việc “phê bình” của đồng chí Kiên !.
-----------------------------------------
          Ghi chú : Xin được ghi lại ý kiến của bạn về mẩu chuyện buồn này ?
                  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét